tình yêu hữu danh vô thực

Chia sẽ thông tin hữu ích 18+ Nơi chia sẽ những thông tin hữu ích về những vấn đề Mười Tám Cộng dành cho những người trên 18 tuổi. Những loại rau giúp tăng cường sinh lực và giúp nam giới thăng hoa hơn trong "cuộc yêu". Trong danh Đọ tiếp. Quan hệ tình yêu là Đường trí đạo thẳng và đậm, bạn là người thực tế, chủ động và đầy tham vọng. Nếu đường trí đạo rộng và cạn chứng tỏ người đó có vốn hiểu biết nông cạn, thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin. Đường trí đạo, to sâu, đậm, rõ nét và hướng xuống dưới, bạn là người có tâm tính ổn định, ngay thẳng. Sự an toàn không vô tình xảy ra. - Khuyết danh. Sự an toàn không đắt, nó vô giá. - Khuyết danh. Sự an toàn là chính sách bảo hiểm rẻ và hữu hiệu. - Khuyết danh. Xem thêm: Những câu nói hay về sách. An toàn lao động giống như hơi thở - nếu bạn không làm, bạn chết Trên thực tế, án phạt cho cử tạ Việt Nam có thể lớn hơn, nếu như IWF quyết định cấm tham dự Olympic. Từ câu chuyện hy hữu của Trịnh Văn Vinh, cử tạ Việt Nam không còn trường hợp nào dính doping nữa. Tuy nhiên, những bộ môn khác lại chưa thể kịp thời cập nhật. Truyện Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực - đọc truyện online, truyện chữ luôn được cập nhật các chương mới nhanh nhất. Hiện menu lirik lagu one direction more than this. 5 CHƯƠNG MỚI NHẤTChương 48 KếtChương Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Phiên ngoạiChương 47 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 47Chương 46 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 46Chương 45 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 45Chương 1 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 1Chương 2 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 2Chương 3 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 3Chương 4 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 4Chương 5 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 5Chương 6 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 6Chương 7 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 7Chương 8 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 8Chương 9 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 9Chương 10 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 10Chương 11 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 11Chương 12 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 12Chương 13 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 13Chương 14 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 14 Chương 15 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 15Chương 16 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 16Chương 17 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 17Chương 18 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 18Chương 19 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 19Chương 20 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 20Chương 21 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 21Chương 22 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 22Chương 23 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 23Chương 24 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 24Chương 25 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 25Chương 26 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 26Chương 27 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 27Chương 28 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 28Chương 29 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 29Chương 30 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 30Chương 31 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 31Chương 32 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 32Chương 33 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 33Chương 34 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 34 Chương 35 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 35Chương 36 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 36Chương 37 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 37Chương 38 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 38Chương 39 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 39Chương 40 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 40Chương 41 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 41Chương 42 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 42Chương 43 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 43Chương 44 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 44Chương 45 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 45Chương 46 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 46Chương 47 Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Chương 47Chương Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực Phiên ngoạiChương 48 KếtĐọc sách, thư giãn, thả tâm hồn theo những chuyến phiêu lưu đầy hứng thú, những cuộc tình ngang trái hay những câu chuyện đầy tiếng cười và nước Truyện Vạn Sách với hơn vạn cuốn sách, sẽ cung cấp cho bạn tài nguyên sách gần như vô tận. Giới thiệu Cô cuối cùng cũng được gả cho ý trung nhân của mình, người đàn ông mà cô ao ước bấy lâu. Mọi chuyện như cổ tích, ai cũng cho rằng cô đang rất hạnh phúc, thế nhưng, chỉ mình cô biết, đó lại là một cơn ác mộng. TẢI EBOOK MỚI NHẤT Giản Nhất Phàm hút thuốc xong, cảm xúc từ từ ổn định Trương bê hòm thuốc vào, để một bên, ý bảo Giản Ngưng xử lí vết thương cho Giản Nhất Ngưng trầm mặc nhìn hòm thuốc, nhẹ nhàng lấy ra bông đến vết thương trên trán của Giản Nhất Phàm, máu đã khô lại, cũng không quá nghiêm hiện tại cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, thậm chí có chút cam chịu, cuộc sống càng muốn đánh đổ cô, cô càng phải kiên cường đứng xử lí qua vết thương, dì Trương biết ý cầm hòm thuốc ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái nhìn lại, nhịn không được than một Nhất Phàm nhìn mặt em gái, bổ nhào qua ôm chầm lấy cô, “Em đánh anh đi, đánh chết anh đi… Anh không đáng sống trên cõi đời này nữa…”Thân thể Giản Ngưng cứng ngắc, cô cho là mình sẽ khóc, nhưng khi đưa tay lên khóe mắt, nơi đó khô khốc, thậm chí một chút ẩm ướt cũng từ nhỏ đã tự coi mình là tiểu công chúa, khóc có thể khóc cho anh trai xem, ủy khuất cũng có thể đến ba ba làm người đàn ông cô từng coi có thể dựa vào đến cùng trời cuối đất, nay lại dựa hết vào mắt rẻ mạt vô nghĩa, giờ cũng chẳng có ích không dám nghĩ tới, cũng không cách nào thừa nhận, gia đình nhà cô đang tan nát cỡ dùng hai tay ôm lấy Giản Nhất Phàm, “Anh, anh phải biết rằng, anh vĩnh viễn là anh trai của em.”Giản Nhất Phàm ngẩng lên, nhìn gương mặt trắng bệch của em gái, cắn môi dùng sức gật mắt cô gắt gao nhìn Giản Nhất Phàm, “Em còn sống, anh còn sống, ba cũng còn ta đều có hy vọng, đúng không?” Giản Ngưng còn nở nụ cười, “Anh, em còn sinh được một bé trai, sau này có cơ hội, dẫn cháu tới thăm anh, được không?”Giản Nhất Phàm nghe được câu phía sau của cô, mắt sáng rực Ngưng đưa tay xoa mặt anh, nhìn chăm chú, “Cháu anh rất ngoan, chắc chắn anh sẽ lúc đấy anh phải cõng nó đi chơi, còn phải cho nó cưỡi lên cổ nữa…”Giản Nhất Phàm an tĩnh nghe, cảm xúc kích động từ từ ổn định lại.“Nhưng là…” Giản Ngưng từ từ chuyển hướng, “Anh, anh cũng không muốn cháu coi thường anh đúng không?”Giản Nhất Phàm gật đầu.“Vậy anh phải cố gắng, khi nào anh khỏi bệnh, em mang Tiểu Địch tới thăm anh, anh dẫn nó đi chơi, được không?” Cô nghĩ tới cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, ánh mắt nhịn không được mang theo ý cười, “Cho nên anh phải bỏ thứ kia đi.”Giản Nhất Phàm gật đầu thật mạnh, nước mắt lại chảy Ngưng nói chuyện với Giản Nhất Phàm một lúc lâu, mới biết được sự tình năm ra chưa bao giờ có tin cô chết, chỉ là rất lâu không thấy cô về nhà, cũng không liên lạc Nhất Phàm đi tìm Cố Trường Dạ hỏi cho ra nhẽ, nhưng lúc đó sức khỏe Cố Trường Dạ rất không tốt nên anh cũng không nghĩ cũng không thấy động thái gì của Cố Trường Dạ cho thấy hắn muốn nhằm vào Giản Trung Nhạc lúc đó muốn giao hết trọng trách công ty cho Giản Nhất Phàm, vì thân thể ông càng ngày càng yếu, sợ không chống đỡ được bao Nhất Phàm tập trung toàn lực vào công ty, lúc này mới phát hiện, điều hành công ty không dễ như anh tưởng tiền bối trong công ty không thuận theo anh, Giản Nhất Phàm cứ làm gì, nhất định có người muốn đạp vô cùng tức giận, về tố khổ với Giản Trung tưởng ba sẽ an ủi, tìm cách giúp mình nhưng không lại được chỉ là trách cứ, ba nói đây chính là vấn đề của Nhất Phàm tức giận, tranh cãi một trận với Giản Trung Nhạc, rồi bỏ ra ngoài ở trong công ty càng ngày càng không thuận, nhân viên sau lưng anh chỉ trỏ, nhận định anh không có năng lúc này anh gặp Văn Yến, một cô gái xinh Yến không giống ba suốt ngày trách cứ anh, cũng không giống đám người trong công ty luôn hạ thấp lao vào ái tình với Văn Yến, không muốn xử lí bất kì chuyện công ty nào Nhất Phàm càng ngày càng đắm chìm vào Văn Yến, Văn Yến nói gì, anh đều không hoài bởi vì Văn Yến, anh dính vào thuốc phiện, ngày ngày đều trầm mê trong xa hoa trụy đến ngày anh bị Văn Yến lừa một khoản tài chính vô cùng lớn, thậm chí có thể đẩy công ty đến bên bờ vực phá sản, bấy giờ mới tỉnh táo người trong công ty lúc này không còn tin tưởng anh nữa, chẳng ai thèm ngó ngàng tới Nhất Phàm quay lại tìm Giản Trung Nhạc để giải quyết, mới phát hiện, ba bây giờ đã hóa điên…Giản Nhất Phàm không chịu nổi, em gái mất tích, ba thì hóa điên, công ty thì không trở về chỉ có thể sống nhờ nhà mấy người bạn, nhưng không được bao lâu, họ lại đâm ra chán liền bỏ ra ngoài, sống được ngày nào hay ngày đấy, bất kể sáng tối đều không phân biệt nổi…Giản Nhất Phàm từ từ kể lại chuyện trước kia, vừa nói nước mắt vừa lăn dài, cuối cùng mệt quá, ngủ thiếp Ngưng nghĩ về việc Văn Yến xuất hiện, khóe miệng hơi nhếch biết là cố ý hay vô ý, có lẽ cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách anh em Giản gia bọn cô vô dụng, gặp chuyện không may chỉ biết trốn nhìn anh trai đang ngủ, im lặng đắp chăn cho chỉ biết đây là anh trai cô, là người thân của cô, bất kể anh trở nên thế nào, cô cũng đều Ngưng nghĩ có lẽ Giản Nhất Phàm đã tạm thời ổn định, liền đi đến bệnh viện ở ngoại thành thăm Giản Trung lẽ ông gặp cô vài lần rồi sẽ quen, sẽ từ từ nhớ lại chuyện trước dù không thể lấy lại kí ức đã qua, chỉ cần nhớ cô là con gái duy nhất của ông, như vậy đã quá tốt nay trời nắng, không phải cái nắng của mùa hạ mãnh liệt, mà là cái nắng nhu hòa của mùa đông, rơi trên người ta tạo ra loại cảm giác dịu Ngưng ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm trạng u sầu phai nhạt không Giản Ngưng bước vào bệnh viện, vừa vặn gặp y tá đưa Giản Trung Nhạc ra ngoài hóng Trung Nhạc cũng không có biểu hiện gì, ngẫu nhiên nhìn lên trời một lúc, rồi lại cúi xuống đất một lúc, nhìn không dứt mảnh hoa diệp Ngưng đi tới, khoảng cách không xa không gần vừa vặn nhìn tá kia thấy cô, chủ động chào đón, “Chị lại tới à, hôm nay sắc mặt chị rất tốt.”Giản Ngưng cười cười, “Ba tôi mấy ngày nay có khỏe không?”“Tốt lắm, thỉnh thoảng làm ồn lên một chút, nhưng vấn đề không lớn.”“Có thể bình phục hoàn toàn sao?” Giản Ngưng thử thăm dò tá kia nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự nửa ngày không biết nên gật hay nên Ngưng đi đến chỗ Giản Trung Nhạc cách đó không xa, ngồi xuống, nhặt mảnh hoa diệp vàng lên, thành công thu hút sự chú ý của Giản Trung Nhạc, “Ba, con tìm được anh hiện tại không tốt lắm, nhưng không sao, con sẽ chăm sóc thật tốt cho ba phải khỏe nhanh lên một chút, ba còn chưa được nhìn thấy cháu ngoại của ba Địch đáng yêu lắm, hôm nào đó con mang Tiểu Địch đến thăm ba, được không?”Giản Trung Nhạc nhìn Giản Ngưng nửa ngày, đột nhiên mạnh mẽ tiến đến cướp bông hoa diệp vàng trên tay cô, sau đó hung hăng trợn mắt với tá lập tức chạy đến, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần trước ở trong phòng bệnh quả thực là vô cùng dọa Ngưng cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi tay ba có đụng vào tay cô, tuy ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp rất rõ Ngưng đứng tại chỗ, nhìn y tá đẩy Giản Trung Nhạc ra chỗ nhìn một lúc lâu, mới đi tìm bác sĩ phụ không ôm nhiều hy vọng, vì thế lúc nghe bác sĩ nói khả năng phục hồi không nhiều, cũng không cảm thấy quá tuyệt Ngưng gọi về cho dì Trương hỏi tình hình của Giản Nhất Phàm, biết được anh vẫn ổn, lúc này mới yên tâm về biệt thự của Cố Trường cô đến, Cố Trường Dạ vẫn chưa về, người giúp việc thấy cô, chào hỏi vô cùng niềm tại chính là giờ ăn cơm, người giúp việc lập tức đi nấu ăn, Giản Ngưng ở bên ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy Cố Trường Dạ trở về, người giúp việc đã bưng đồ ăn đi độ ân cần so với lạnh nhạt trước kia làm cô thích ứng không cũng không gọi điện thúc giục Cố Trường Dạ, lẳng lặng đến trước bàn ăn, chuẩn bị ăn Ngưng vừa vặn ăn được mấy miếng thì Cố Trường Dạ đã cởi áo khoác, từng bước một đi chân của hắn hiện tại trầm ổn hơn rất nhiều, làm cô suýt không nhận kia chỉ cần nghe tiếng giày da gõ xuống sàn nhà đến chói tai của hắn, cô đều kinh hồn táng lẽ do ảo giác của cô, không còn cảm thấy sự sắc nhọn nhạy bén trong ánh mắt Cố Trường Dạ nữa, thậm chí sự thâm thúy cũng phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại toàn là mệt như vậy mới trở về, hẳn là hắn ăn cơm rồi mới đúng, nếu không người giúp việc sẽ không để cô ăn trước một mình, đây là cô đoán lúc này Cố Trường Dạ đã đi tới, ngồi vào bàn giúp việc lập tức đi chuẩn bị bát đũa cho cái bàn này, vẫn vị trí này, hắn từng hất hết mâm cơm đi, dứt tóc cô, bóp cổ chuyện rõ ràng như vậy, lại giống như là mơ, ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua họ đều không nói gì, an tĩnh ăn cơm, Cố Trường Dạ thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cơm, nghỉ ngơi một lúc xong, chính là lúc bắt đầu phép giao quá trình, cô đều cắn răng không nói một nên làm đều làm, không giãy dụa cũng không phản kháng, trên mặt cũng không có cảm xúc đặc biệt cảm nhận rõ Cố Trường Dạ so với hai lần trước thô bạo hơn rất thân Giản Ngưng truyền đến từng đợt chua xót đau đớn, cô thế nhưng cảm thấy vài phần thoải gian qua cô chịu quá nhiều khổ sở, quá nhiều thương tâm không biết trút vào ai, cũng không biết trút vào đâu không quen, cũng không thích chịu đựng một giác tra tấn thân thể này, ngược lại làm cho cô cảm thấy được phát không khí du đãng mập mờ, nhưng biểu tình trên mặt hai người hoàn toàn không thích hợp, chỉ có những tiếng thở dốc nồng đậm, những dấu hôn dầy đặc chứng minh quan hệ bọn họ vừa phát Ngưng trong bóng đêm nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không biết mình đang nhìn cái gì, cũng không biết mình muốn thấy cái Trường Dạ quay đầu đi, muốn biết cô hiện tại đang suy nghĩ hắn chợt tự giễu, cảm thấy bản thân không nên biết thì tốt nghĩ của cô, chắc chắn sẽ khiến hắn đau lẽ quá mệt, Giản Ngưng rất nhanh thiếp sau cô tỉnh lại, rất hối hận ngày hôm qua không hỏi Cố Trường Dạ khi nào mới có thể gặp Tiểu sự thực là cô khiếp khi cô trở về, hắn không có động thái gì, cô cũng không rõ hắn đang chuẩn bị cái gì, hay là đã sớm thu tay không động đến Giản thị, có lẽ là lối thoát duy nhất cho cô, nhưng việc hắn quá yên lặng lại khiến cô cực kì lo Giản Ngưng tỉnh lại đã không thấy Cố Trường Dạ sờ soạng chỗ trống hắn để lại, không thấy độ ấm, có lẽ đã rời giường lâu đứng dậy, đi lấy túi của mình, lấy thuốc tránh thai điểm cô cầm viên thuốc chuẩn bị bỏ vào miệng, cửa đột nhiên mở, tay cô run lên, thuốc liền rơi trên mặt Trường Dạ nhìn động tác quái dị của cô, đứng im ở cửa trong chốc lát, mới chậm rãi đi dừng bước trước viên thuốc kia, nhìn thoáng qua, rồi ngồi xổm xuống nhặt lên, quan sát một lúc, sắc mặt bỗng trở nên khó Trường Dạ đứng lên, cầm lấy hộp thuốc Giản Ngưng để cách đó không xa, bên ngoài có ghi tác dụng cùng cách sử mặt hắn đột nhiên âm hiểm, tay dùng sức bóp nát viên thuốc hắn thả tay ra, chỉ còn lại tro bụi rơi trên mặt đất. Giản Ngưng đưa Tiểu Địch đi ăn cơm, Tiểu Địch rất vui vẻ, dọc đường đều tủm tỉm ăn cơm, còn chủ động dùng đũa nạt Giản Ngưng phải ăn nhiều Ngưng cười, vừa ăn vừa đút cho Tiểu Địch nói chưa từng được ăn ngon như vậy, vẫn là cùng mẹ ăn mới cảm thấy hạnh phúc Ngưng nhìn gương mặt thoả mãn nhỏ nhắn của Tiểu luôn hi vọng Tiểu Địch có thể trưởng thành hạnh hiện tại thấy Tiểu Địch thoả mãn như vậy, cô lại cảm thấy có chút không cam như là bởi vì Tiểu Địch lúc nhỏ thiếu thốn quá nhiều, mà bây giờ người bù đắp cho thằng bé lại không phải là Địch ăn xong, Giản Ngưng kéo khăn tay lau miệng cho thằng Địch rất ngoan, ngồi yên bất động, chỉ mở to mắt nhìn Giản mặt Tiểu Địch khoẻ khoắn hồng nhuận, trong quán cơm cũng mở lò sưởi, làm cho Tiểu Địch giống như cậu bé từ quả đào tiên chui Ngưng nhịn không được đem Tiểu Địch ôm vào lòng, tốt nhất cả đời đều như vậy, bọn họ không bao giờ tách mơ của cô vĩnh viễn cùng ý trời đối nghịch, một giây trước cô còn hi vọng mình cũng Tiểu Địch mãi mãi đừng tách ra, một giây sau Cố Trường Dạ liền đi thái của hắn quá mức cường đại, từ một khắc hắn bước vào, mọi ánh mắt đều dồn vào hắn chỉ mang theo mục đích bước về phía cô, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt mọi Ngưng nhìn thấy Cố Trường Dạ, theo bản năng ôm Tiểu Địch chặt hơn. Tiểu Địch tựa hồ nhìn ra điều bất thường, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngưng lập tức đứng lên, dường như vào giờ khắc này tất cả nhu tình trên mặt cô đều biến muốn bản thân trở nên thật cứng rắn, làm tốt tất cả công tác phòng vệ đối với người đàn ông Trường Dạ dừng trước mặt Giản Ngưng, không quan tâm cô đang làm động tác bảo hộ gì, chính là chỉ nhìn chằm chằm mặt này, có phải hay không sẽ không bao giờ nở nụ cười với hắn nữa? Sẽ không bao giờ nữa?Giản Ngưng cắn môi, nhìn Cố Trường Dạ, ngay cả tim cũng đều quên thể, không thể để hắn mang Tiểu Địch đi.“Thời gian gặp mặt đã hết.” Cố Trường Dạ mặt không đổi sắc nhìn Giản Ngưng bất tri bất giác ôm Tiểu Địch chặt hơn nữa, Tiểu Địch ngẩng đầu lên, không thoải mái kêu một tiếng, “Mẹ.”Giản Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới buông lỏng tay Địch khôi phục trạng thái bình thường, xoay người nhìn đến Cố Trường Dạ, còn đối với hắn cười Ngưng nhìn Tiểu Địch cười, chợt thấy hoảng kia cô tự khuyên lơn chính mình, lớn lên sẽ để cho Tiểu Địch tự đi tìm giờ thấy thằng bé cười với hắn, tim cô tựa hồ như bị đâm vài Trường Dạ nhìn Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng, vươn tay muốn ôm Tiểu Địch còn chưa kịp vươn tay ra, Giản Ngưng đã giấu Tiểu Địch ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Trường Dạ, “Anh lấy hết mọi thứ của tôi, đều không sao Tiểu Địch không được.” Cái khác cô có thể thoả hiệp, nhưng Tiểu Địch là ngoại tuyệt đối không để hắn mang Tiểu Địch mắt cô cùng Cố Trường Dạ giằng co vài giây, hắn mới thu tay, “Tôi có thể cho nó trường học tốt nhất, đồ chơi tốt nhất, quần áo tốt nhất… Em có thể cho nó cái gì?”Sắc mặt Giản Ngưng cứng đờ, cô bặm môi đến trắng bệch, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi.”“Đi theo em để ở cái thị trấn bé xíu kia sao? Ngay cả hộ khẩu cũng không có? Hay là em định dựa vào gã đàn ông nào đó có tiền?” Hắn nói châm chọc, cho dù khoé miệng không nhếch, cũng lộ ra ý cười trào Giản Ngưng bị cắn đến hiện nhàn nhạt dấu răng, lại vẫn kiên trì, “Tiểu Địch là của tôi, của tôi…”Cô một lần lại một lần trần thuật, tựa hồ nói cho người khác nghe, lại tựa hồ nói cho chính cô Trường Dạ liếc cô nửa ngày, lại càng tiến đến gần cô, duy trì tư thế vươn Địch nhanh chóng bắt lấy tay Cố Trường Dạ, làm cho Cố Trường Dạ ôm lấy màn này quả thực làm cho Giản Ngưng cảm thấy hoảng lảo đảo lui về phía sau hai bước, mới rốt cục đứng Địch kéo kéo caravat trên người Cố Trường Dạ, lúc này mới nhìn về phía Giản Ngưng, “Chú nói… À ba ba nói, ăn cơm xong, con cùng ba ba trở về.”Tiểu Địch nói xong, liền quay đầu, không nhìn tới mặt Giản Ngưng trừng mắt nhìn Cố Trường Dạ, hắn đoạt đi hết thảy của cô, làm tổn thương cô, đến cuối cùng ngay cả Tiểu Địch cũng muốn mang muốn xông qua như một người đàn bà chanh chua, đanh đá, giằng co hắn, náo loạn với hắn, nhưng trước mặt Tiểu Địch, cô lại không làm Trường Dạ nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Địch, liếc Giản Ngưng một cái, rồi ôm Tiểu Địch xoay người rời Ngưng loay hoay cả một buổi chiều, không biết cuộc sống của mình như thế nào mới có thể tiếp Địch thế nhưng nguyện ý đi theo người đàn ông kia, đây mới là điểm mấu chốt, hung hăng giáng vào lòng không trách Tiểu Địch, là chính cô vô dụng, không cho nó được đời sống vật chất tốt thể mua cho nó đồ chơi, cũng không thể mua cho nó quần áo ấm chí vào mùa đông cũng không có lò không làm được một người mẹ tốt, tất cả đều là lỗi tại trở lại biệt thự, hôm nay lúc rời đi, vốn không có ý định trở lại nơi này, chỉ cần mang Tiểu Địch rời khỏi là tốt nghĩ qua, Tiểu Địch sinh ra, Cố Trường Dạ hẳn cũng sẽ không quá ghét, cũng không thể quá vậy, đem Tiểu Địch trả lại cho cô, là biện pháp tốt Cố Trường Dạ thật sự ghét cô gả cho người đàn ông khác, vậy cô có thể hứa với hắn, đời này sẽ không lập gia đình, sẽ chỉ cần Tiểu Địch cùng cô bước rồi, cô chính là như vậy, vô dụng liền vô dụng, yếu đuối liền yếu đuối về tới đây, giống như tự vả chính nói không cần về, đảo mắt một cái đã dùng hành động phản chờ Cố Trường Dạ về, muốn hỏi hắn nghĩ cái gì, rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng trả Tiểu Địch lại cho cô? Có phải hay không nhất định bức cô chết mới bằng lòng cho qua hết thảy?Cô mơ mơ hồ hồ ngồi trong sân, trong đầu hiện lên vô số ý một ý nghĩ hiện ra, lại càng làm cho cô cảm thấy thất người giúp việc lên nhắc nhở cô vào nhà, nơi này gió lớn, dễ sinh bệnh, nhưng cô đều bất lạnh thì tính gì, cô đã mất hết tri giác từ lâu Trường Dạ tận lúc hoàng hôn mới trở về, dường như đoán được cô đã về tới đây, nhìn thấy cô cũng không chút nào ngoài dự đến đứng đối diện Giản Ngưng, nhìn cô cười cười, “Xem ra em đang dùng hành động thực tế buông tha Tiểu Địch?”Những lời này của hắn, đột nhiên kéo cô trở Ngưng bất mãn trừng hắn.“Tôi không cho phép một thân thể bệnh tật xuất hiện trước mặt Tiểu biết rằng bây giờ nó là con trai duy nhất của Cố Trường Dạ tôi, tuyệt đối không thể có bất kì tổn hại.” Hắn nói gằn từng chữ, thấy cô cắn cắn môi, không khỏi có vài phần đáng thương, lúc này mới dời tầm mắt đi chỗ Ngưng miệng run rẩy, “Anh muốn thế nào mới có thể trả Tiểu Địch lại cho tôi?”“Tiểu Địch là con tôi.” Cái gì mà trả lại cho cô, nguyên bản chính là con hắn, cô tốt nhất nên nắm rõ điểm Ngưng muốn khóc lại không khóc được, “Anh có thể tìm vô số phụ nữ sinh con cho tôi chỉ có một mình Tiểu Địch, anh buông tha tôi, được không?”“Lời nói dễ nghe như vậy, ai biết em có thể đi tìm người đàn ông khác sinh con hay không? Em không phải không có khả năng này.” Cố Trường Dạ hừ lạnh.“Anh…”“Tôi nói sai sao?” Hắn nhướng mi, “Đừng nghĩ giả bộ đáng thương, đáng thương vô dụng. Em nếu biểu hiện tốt, làm tôi cao hứng, tôi có thể cho em gặp Tiểu Địch một chỉ muốn chọc giận tôi… Vậy đừng nghĩ đến việc gặp lại Tiểu Địch.”“Cố Trường Dạ, anh có còn là con người không?”“Đừng mơ mộng những thứ không có bằng lấy lòng tôi, tôi cao hứng, có thể để em thấy Tiểu Địch.”Giản Ngưng tức giận đến hô hấp kịch liệt, “Tôi còn có cái gì để lấy lòng anh?”Cố Trường Dạ híp mắt đánh giá cô hồi lâu, mới từng bước tiến đến, đôi mắt tựa hồ mềm nhũn, “Đừng tự coi thường bản thân.” Hắn vươn tay, vuốt ve cổ Giản Ngưng, lại di chuyển đến xương quai xanh vẽ vài vòng, kề sát bên tai cô, nói nhỏ, “Có lẽ đối với thân thể em, tôi còn cảm thấy rất hứng thú.”“Anh…” Giản Ngưng nghiến răng nghiến lợi.“Trừ bỏ điều này, em còn có thể làm cái gì?” Cố Trường Dạ đối với phản ứng của cô tỏ vẻ khinh Ngưng hất tay hắn ra, “Anh đừng nằm mơ, tôi có chết cũng không nằm dưới thân ghê tởm anh…”“Ghê tởm? Em trước kia không phải rất vui vẻ đón nhận sao?” Hắn hoàn toàn bỏ rơi thái độ cô, còn dùng tay vuốt mặt cô, “Đừng nói vội, suy nghĩ thật là cách duy nhất, trừ phi em đời này không muốn gặp Tiểu Địch nữa.”“Anh… Hỗn đản.”“A…”“Cố Trường Dạ, anh không chết tử tế được.”Cố Trường Dạ thu hồi tay, sửa sang lại chút y phục, “Xin lỗi, tôi vừa coi số mạng, có thể sống lâu trăm nguyền rủa tôi, cần tự biết bản thân có thể đụng đến tôi hay không.”Giản Ngưng tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, ngay cả một câu đều nói không nên nhìn bóng lưng hắn rời luôn là như vậy, hắn muốn làm gì thì sao ông trời không thể chiếu cố cô? Điều cô muốn cho tới bây giờ cũng không nhiều, vì sao cuộc sống lại gian nan như vậy?. Không biết qua bao lâu, có người đến ôm cô, đưa cô vào bệnh khi Quan Điềm tỉnh lại, nhìn đến xung quanh hết thảy đều màu đau, rất đau, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi được.“Tôi sẽ bắt những người đó trả giá thật đắt.”Quan Điềm nhìn quanh, thấy hắn đang ngồi chỗ đó, ám ảnh cùng cô nhìn hắn, nhưng không khóc, bình tĩnh đến chết nói hắn sẽ bắt những người đó trả giá thật đắt, ý là hiện tại hắn không thể làm việc thời gian Hoàng Hạc không có mặt, người của Cố Trường Dạ đã tìm được hắn, nếu không Cố Trường Dạ lúc này đây, chỉ sợ lành ít dữ nói Lương Kim Bằng quả đúng là cho Hoàng Hạc đãi ngộ không ít, cho dù hắn không xử lí Cố Trường Dạ được sạch Hạc cũng không phải người dễ động vào, trước tiên Cố Trường Dạ tính cùng liên hợp với Hoàng Hạc, đối phó với Lương Kim Trường Dạ muốn mượn tay Hoàng Hạc, hạ Lương Kim đó sẽ thu thập đám người của Hoàng Hạc, bởi vì Hoàng Hạc bây giờ rất mạnh, hắn không thể mạo Hạc tựa như đối với Quan Điềm cảm thấy rất hứng thú, mà Lương Kim Bằng cũng chủ ý muốn cho Hoàng Hạc đối đầu với Cố Trường này nghe qua rất phức tạp, Quan Điềm là vô thức nghe cô nảy lên, ý niệm duy nhất trong đầu là, Ngưng Ngưng, người đàn ông này không thích hợp với cậu, không thể là người chồng tốt của Trường Dạ vẫn chăm sóc cô, cô không hỏi hắn sẽ làm gì với Hoàng Hạc, hắn cũng không nói, chính là chỉ yên lặng chăm sóc đến ngày cô nói với Cố Trường Dạ, đưa cô đến trường Đại học, cô muốn chia tay với bạn tối trước khi chia tay với Triển Hằng, cô nằm mơ một giấc mộng, Triển Hằng nói với cô, “Về sau bọn mình sẽ sinh hai đứa, một trai một trai sẽ thông minh giống mình, còn con gái sẽ xinh đẹp như cậu…”Sạch sẽ xinh đẹp, lần đầu tiên có từ có thể khiến cô đau lòng như nghĩ đến ba mẹ Triển Hằng, nghĩ đến lời lẽ ép buộc cô rời xa cậu ấy, sự tồn tại của cô chính là làm cản trở tiền đồ của cậu Hằng còn nhiều việc lớn phải làm, sao có thể bị cô trói nhìn Triển Hằng, lần đầu tiên thống khổ như chia tay xong, cô lên xe Cố Trường Dạ. Đây là lần đầu tiên sau khi phát sinh sự việc kia, cô khóc Trường Dạ ôm cô vào ngực, “Cậu ta không thể chấp nhận em, nhưng tôi có thể.”Ánh mắt của hắn rất kiên định, rất kiên không chê bai cô bẩn thỉu, lại cô thể giúp cô trả thù Hoàng Hạc, “Vì sao?” Cô nhìn hắn.“Tôi thích phụ nữ như em.”“Bởi vì tôi không cuống cuồng muốn tự sát?” Cô nở nụ cười châm chọc, trong nụ cười còn mang theo nước không gật đầu, cũng không phủ nhận, cô biết mình đoán đúng một Điềm lại khóc, cay đắng không chịu nhắm mắt lại, may mắn là cô, nếu là Ngưng Ngưng, vậy cô ấy biết làm thế nào bây giờ?Hiện tại Hoàng Hạc đối với cô vẫn dây dưa không dứt, thậm chí muốn cô trở thành người bên cạnh cô vẫn có gan cùng Triển Hằng qua lại, Triển Hằng sao có thể địch nổi đám ô hợp kia đây?Cô phải sống, cho dù sống trong tủi nhục, cho dù không biết được vì sao mình phải nên cô hiện tại không thể rời xa Cố Trường Dạ, ít nhất hắn có thể bảo đảm an toàn cho là lòng cô càng lúc càng nguội lạnh, không khóc, không quấy rối, nhìn qua rất bình thường, lại thập phần không bình Trường Dạ vẫn không cho cô xuất viện, những lúc rảnh đều tới cùng Điềm nghĩ đến rất nhiều chuyện, trải qua chuyện này, có lẽ may mất nhất trong cuộc đời cô, là gặp được Giản Ngưng cùng Triển đến ngày, ba và anh trai Giản Ngưng tìm đến cô, bọn họ hy vọng Giản Ngưng sẽ gả cho Cố Trường Dạ, cho nên cô phải tránh xa Cố Trường Dạ Điềm nhàn nhạt hỏi lại, “Nếu tôi không muốn?”“Vậy giữa mẹ cô và anh ta, cô chọn anh ta?”Bọn họ cũng không khác gì đám người kia, Quan Điềm trầm Hằng chết, cô vẫn kiên trì sống, cho dù trong lễ tang Triển Hằng, ba mẹ Triển Hằng ra sức đánh đập đó cô nghĩ, cô đã không có tình yêu, ít nhất còn có tình không vì ai mà sống, chỉ là muốn kiên cường sống mà Ngưng muốn gả cho Cố Trường Dạ? Quan Điềm không khỏi cười khổ, cô nghĩ đến cảnh Cố Trường Dạ nhìn xác chết, mắt thậm chí không thèm nháy một cái, lại nghĩ tới bộ dáng nũng nịu của Giản dù trong đám tang Triển Hằng, Giản Ngưng đã nói tuyệt giao với cô, nhưng cô vẫn xem Giản Ngưng là bạn tốt Hằng đã chết, nếu mẹ cô bây giờ cũng vì cô mà… Ngưng Ngưng thật muốn gả cho người người đàn ông kia sao?Quan Điềm nghĩ đến Giản Ngưng, nụ cười đơn thuần lại tốt cô chưa bao giờ được như vậy, ông trời sao có thể đối xử tàn nhẫn với cô như thế… Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô bỏ đi, ba bị bệnh mất sớm, ông bà đánh đập, bạn trai mất… Có phải hay không cô chính là người kém may mắn nhất?Ngày hôm sau, Cố Trường Dạ tới thăm hắn rời đi, cô cười nhìn hắn, “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”Hắn gật đầu, mà cô cười đến sáng cô chết, những người kia sẽ không làm khó mẹ cô, mẹ cô giống như trước có thể vui vẻ bên gia đình mới, giống như cô chưa bao giờ xuất chính cô, có thể như lời nói của ba mẹ Triển Hằng, đi cùng cậu trọng hơn là, nếu Cố Trường Dạ thật sự muốn kết hôn với cô, vậy sau khi cô chết, sẽ không thể quá nhanh lấy người khác, sẽ cách xa Giản Ngưng…Khi cô đứng ở trên sân thượng, trong lòng chỉ nghĩ duy nhất một điều Ngưng Ngưng, hãy tìm người đàn ông thực sự yêu thương đời cô có may mắn lớn nhất, chính là gặp được Triển Hằng và Giản Hằng đi rồi, vậy chỉ còn Giản Ngưng khiến cô trăn hy vọng hết thảy đều có thể theo cô rời đi, đau khổ, dơ bẩn, đều mang đi Trường Dạ, hắn không phải người đàn ông thích hợp với Ngưng, hãy tìm người đàn ông có thể làm cậu hạnh mắt Giản Ngưng rơi đầy màn hình điện nhiên nước mắt vẫn là thứ biết nói nhất, thì ra lòng cô vẫn đau, làm sao có thể nói tuyệt giao là tuyệt giao được, lòng cô, căn bản vẫn luôn hướng về cô hai bé gái ngồi ở sân trường, cùng nhau đón hoàng hôn, cùng nhau tâm sự.“Chúng ta sẽ làm bạn tốt suốt đời nhé.”“Ừ, bạn tốt suốt đời, vĩnh viễn không thay đổi.”Hai ngón tay út vươn lên ngoắc nhẹ một chút, dường như đang lập khế ước, suốt đời này sẽ không đổi Ngưng ăn cơm với mẹ Quan Điềm và em gái xong mới rời ăn cơm, Dương Kiều nói rất nhiều chuyện của Quan Điềm, Giản Ngưng đều nghiêm túc khi biết được sự thật, cô đột nhiên nghĩ, cả cuộc đời Quan Điềm, từ đầu đến cuối chưa từng hạnh thân cô ít nhất từng hạnh phúc, cô sẽ không vì đau thương sau này, quên mất đi phần quá khứ tốt bước một mình trên con đường dài, không biết nên đến nơi nào, không biết tương lai sẽ đi về xui quỷ khiến, cô muốn về lại biệt nhớ Tiểu Địch từng để vài món đồ ở đây, cô muốn về đó thì sao, sẽ đi nơi nào, cô không rõ ràng đường rất nhiều người liếc nhìn cô, sau đó vội vàng rời nhẹ nhàng cười, có lẽ người khác đều coi cô như cái xác không hồn, đều muốn tránh xa cô đến biệt thự, cô không muốn để người khác nhìn thấy mình, bởi vì bây giờ cô không muốn gặp người kia, tuyệt không có một lối khác đi vào biệt thự, là xuyên qua hậu hậu viện có một bể bơi lớn, Cố Trường Dạ từng thường xuyên bơi ở khi cô đi rồi, hắn cũng không động vào nơi này nữa, thành ra nơi này có chút hoang sờ thử, cửa hậu viện đã bị khóa, nhưng khe hở tương đối lớn, dùng sức vẫn có thể chui thời gian đen tối, cô phát hiện ra khe hở này, do dự thật lâu, vẫn không có dũng khí trốn yếu là nếu cô dám trốn, cũng sẽ bị người kia bắt trở chui từ cửa sắt vào, đi vào hành lang quen thuộc, thật cẩn thận tránh nhóm người giúp việc.“Cậu chủ vẫn chưa về, cô nói xem, cô chủ có thể đi đâu được?”“Làm sao tôi biết được? Bất quá cậu chủ như sắp phát điên rồi…”Giản Ngưng chạy nhanh lên lầu, cẩn thận đi đến phòng cô từng cảm giác được sự ẩm ướt, trong không khí cũng mang theo hơi lạnh dày đặc, sự thân thuộc này, làm cho cô bất giác nở nụ phòng có một túi sách nhỏ, là đồ cô mua cho Tiểu Địch, có một ít sách giáo khoa, cùng vài thứ đồ chơi Tiểu Địch rất ôm túi sách, trầm mặc một lúc lâu, mới chuẩn bị rời cô đi qua hành lang, trong thư phòng đột nhiên phát ra tiếng vang, dường như có vật gì rơi xuống Giản Ngưng đập thình thịch, đang chuẩn bị rời đi, bên trong lại truyền ra thanh âm.“Vì sao Đại ca lại nói với Chị dâu như vậy?” Nguyễn Ngộ Minh gấp tới mức muốn nhổ tung tóc trên đầu, “Chị dâu biến mất, Đại ca giống như phát điên hết lần này tới lần khác trước mặt Chị dâu nói những lời như vậy, là có ý gì?”Thấy tất cả mọi người đều trầm mặc, Nguyễn Ngộ Minh lại càng sốt ràng Đại ca bảo bọn hắn cùng đi tìm Chị dâu, nhưng bây giờ lại ngồi hết ở người dường như cũng không muốn Đại ca tìm thấy Chị dâu, tốt nhất giống như năm năm trước, Chị dâu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Đại Ngộ Minh khó chịu, “Các anh có phải hy vọng Chị dâu mãi mãi không xuất hiện nữa không?” Thấy mọi người vẫn trầm mặc, Nguyễn Ngộ Minh kích động đứng dậy, “Đại ca vì Chị dâu chống đỡ Giản kia Giản thị loạn như vậy, nếu không có Đại ca, thì sớm biến thành cái vỏ rỗng Giản lão gia, rõ ràng có người cố ý hãm hại, nói Chị dâu chết rồi, ông ấy mới kích động ngã bệnh. Anh trai Chị dâu thì sao, không có tiền đồ, nếu Đại ca không quản, không biết đã bị người khác giết chết bao nhiêu lần… Còn Tiểu Địch, chính Đại ca là người đưa nó đi bệnh Địch bị như vậy, Đại ca thống khổ không biết gấp bao nhiều lần, anh ấy làm sao có thể hại con trai của mình…”Năm đó sau khi Giản Ngưng rời đi, Giản Nhất Phàm tìm đến Cố Trường Dạ, nói muốn gặp em gái Trường Dạ cự tuyệt, mà Giản Nhất Phàm cũng là người cố chấp, không thấy em gái tuyệt đối không ngầm đoán được em gái đã chết oan, lại không dám nói với ba mình, chỉ có thể ngày ngày nguyền rủa Cố Trường Dạ không chết tử tế người của Ngô Toàn Hành moi được tin tức từ Giản Nhất Phàm, biết được tình hình Giản thế thừa dịp lúc sức khỏe Giản Trung Nhạc kém nhất, tiết lộ tin này cho Trung Nhạc nghe tin con gái chết, phun ra một ngụm máu, sau đó bất Toàn Hành tiếp tục tính kế Giản Nhất Phàm, Giản Nhất Phàm quả nhiên mắc mưu, thậm chí còn dính vào thuốc Giản thị đại loạn, Cố Trường Dạ bất ngờ xuất hiện vực Giản thị đi vốn muốn ra tay với đám người Ngô Toàn Hành, nhưng như vậy hắn đích thực sẽ mang tội danh thâu tóm Giản thị, vì thế đành phải gạt đám người Ngô Toàn Hành sang một bên, để sau này xử khi Giản Nhất Phàm nghiện thuốc phiện, gây gổ đánh nhau với vô số người, đắc tội với không biết bao nhiêu người có máu lần đều là Cố Trường Dạ đứng ra xử Ngộ Minh không chịu nổi, khuyên hắn đừng dính vào họ Giản nữa làm gì, nhưng hắn đều bỏ ngoài Nhất Phàm mặc dù bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, vẫn hung ác nhìn Cố Trường Dạ, “Cố Trường Dạ cậu không chết tử tế của tôi không cần cậu lần nghe tên cậu tôi đều thấy ghê cậu còn xen vào nữa, tôi lập tức chết trước mặt gì cậu cũng từng bức tử em gái tôi, vậy không ngại bức tử thêm người nữa đâu nhỉ…”Cố Trường Dạ cho người đưa Giản Nhất Phàm đi trại cai nghiện, Giản Nhất Phàm thật sự cắn lưỡi tự tử, miệng ra rất nhiều Trường Dạ mới vẫy tay, nói người ta không cần để ý… Cặp mắt ai oán kia không làm hắn sợ, nhưng câu nói sau cùng, lại có thể làm cho lòng hắn nhói một Thừa Nghiệp nhìn về phía Thất thiếu, giống như nếu không có ai trả lời, cậu ta thật sẽ không dừng lại, “Chú còn không biết Đại ca đang nói khích sao?” Thấy Nguyễn Ngộ Minh nhìn mình chờ câu tiếp, Chu Thừa Nghiệp cảm thấy cậu ta quả thực vô cùng phiền hà, “Chú thấy Chị dâu bây giờ rất hạnh phúc, rất muốn sống sao? Chị dâu đã mất đi động lực sống từ lâu ca nói như vậy để Chị dâu hận anh ấy, hận đến tận xương tủy, như vậy Chị dâu mới có động lực sống để trả thù anh ấy…”Nguyễn Ngộ Minh nghe được, đột nhiên hiểu Ngưng đứng sau cánh cửa, tay bóp mạnh cái túi sách mệt mỏi ngồi tụt xuống, một lúc sau mới chậm chạp trở về chính căn phòng cô vừa rời đi.

tình yêu hữu danh vô thực