tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu

Chương 54: Nếu như có một buổi vũ hội. Draco không có hỏi thêm vẫn đề gì khác, so với Goyle và Crabbe, anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh…. Trên thực tế, có chút bình tĩnh quá mức, bởi vì vội vàng nên chỉ đơn giản thu thập vài thứ liền muốn đi trước, anh còn không soi gương. Lúc anh thầm mến tôi, tôi sẽ cho anh hy vọng, không để anh dày vò nhìn tôi bên cạnh người đàn ông khác cãi nhau ầm ĩ. Tôi sẽ đến và nói với anh: Lâm An Thâm, em cũng thích anh từ rất lâu rồi, cưới em đi!! Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! Tỷ, Cho Em Đường Sống Nội dung chính. Việc đầu tiên cần làm sau khi cá chết: bỏ xác. Làm gì với xác một con cá chết. Thứ hai: Kiểm tra bể cá của bạn để tìm nguyên nhân. Đo các thông số nước của bạn (đặc biệt là amoniac và nitrit) Kiểm tra xem cá của bạn có chết do một trong những nguyên Hai cậu yên tâm, những chuyện hai cậu lo lắng, tôi hiểu và tôi cam đoan sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế. Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, tôi biết bản thân đã quá ngu ngốc, quá mù quáng, hết lần này đến lần khác giẫm hết vết xe đổ của chính mình, đến khi Tôi cam đoan, về sau tôi có chuyện gì cũng nhất định sẽ không gạt anh nữa." Lăng An Tu nâng khuôn mặt của Cốc Xuyên lên, đôi mắt đào hoa như có cả ánh sao trời, phong tình vạn chủng. Cậu hôn lên khoé miệng của Cốc Xuyên, "Tôi chỉ muốn đơn độc cùng nói chuyện, chuyện gì cần nói liền nói hết, tiện thể xem y thế nào. Không được sao?" lirik lagu one direction more than this. 8 giờ sáng hôm sau, Ngô Song tới công thường, Ngô Song là người đến sớm nhất tổ, nhưng ngày đầu đi làm lại sau khi hết phép, cô phát hiện thế nhưng mình là người đến trễ Hoa, Cái Lẩu, Tiểu Trà, Phi Đao.....ngay cả Phương Thiếu Tắc đã chỉnh tề mà ngồi trong văn phòng, thật sự không thể tưởng tượng. Ngô Song thu lại vẻ tò mò, sửa sang lại quần áo, vừa định đi vào liền thấy Ngũ Hoa bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, hỏi "Đĩa bay, có một vấn đề, tôi nghẹn ở trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi cậu hay không.""Chị hỏi đi." Phương Thiếu Tắc hào phóng đáp lại."Cậu tới công ty cũng đã hơn một tháng phải không? Nhưng chân chính đi làm cũng không đến một nữa, đáng lẽ phải thay đổi người khác, sớm bị sa thải. Vì sao cậu vẫn được ở lại, ngay cả chị Ngô Song đối với cậu làm như không thấy." Ngũ Hoa nói xong, cảm thấy mình nói quá trực tiếp, lại vội vàng bổ sung nói, "Không phải tôi có ý kiến với cậu nha, tôi đơn thuần là tò mò thôi. Chủ tịch tập đoàn chúng ta họ Phương, vừa vặn cậu cũng họ Phương, tôi cùng Tiểu Trà đánh đố, đánh cuộc cậu có phải thân thích của chủ tịch hay không."Từ trước đến nay Ngũ Hoa là người thẳng thắn, nhưng Ngô Song thật không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn đến vậy. Thế nhưng trực tiếp dò hỏi thân phận Phương Thiếu Tắc, hắn sẽ trả lời như thế nào? Là tiếp tục dấu diếm thân phận, hay là thừa nhận tại đây?Ngô Song tò mò đứng đó, đợi xem sự việc phát triển thế văn phòng, biểu tình Phương Thiếu Tắc tức khắc trở nên trầm trọng lên, thở dài, nói "Thật ra tôi nghĩ đã rất cẩn thận không ngờ tới vẫn là bị các người phát hiện......"Tức khắc, toàn bộ văn phòng đều sôi trào, Tiểu Trà đi lại đây liền hỏi "Oa, cậu thật sự là thân thích của chủ tịch sao?" Phương Thiếu Tắc lắc lắc đầu "Đúng là tôi có thể vào công ty là nhờ vào quan hệ, nhưng mà tôi không phải có quan hệ với chủ tịch, thật ra tôi là......""Là cái gì? Là cái gì?" Tất cả mọi người đều đi qua đi hỏi."Thật ra giám đốc Du là chú hai của tôi" Phương Thiếu Tắc trả lời."Vậy là không phải có quan hệ với chủ tịch sao?" Mọi người thất vọng."Sao vậy? Các ngươi sẽ không cho rằng tôi là con trai chủ tịch chứ?" Phương Thiếu Tắc mặt không đổi sắc, tâm không chột dạ Hoa với Tiểu Trà bốn mắt nhìn nhau "Sao có thể a? Cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao!""Thật ra tôi đúng là con trai chủ tịch đó!" Phương Thiếu Tắc nghiêm mặt nói."Ừ, cậu tỉnh mộng đi." Mọi người lập tức phản cùng Ngũ Hoa đi lại, vỗ vỗ bả vai Phương Thiếu Tắc "Người trẻ tuổi, vẫn là mơ mộng viễn vông. Tôi khuyên cậu nên đi làm đúng giờ, làm việc cho tốt, bằng không, dù cậu có là cháu trai Lão Du, chị Ngô Song sẽ chí công vô tư thôi.""Cám ơn chị Ngũ Hoa nhắc nhở, về sau tôi nhất định đi làm đúng giờ, làm việc thật tốt!" Kỹ thuật diễn xuất này, cũng không tồi. Ngô Song đứng ở ngoài cửa, đầu đầy vạch gì mà "cháu trai", cô cũng không dám động chứ. Nhưng mà nghĩ cách điều hắn đến tổ a là sự thật, rồi chuyện xảy tối hôm qua, nói thật, cô đã không biết nên đối mặt như thế nào với nam nhân kém cô bảy tuổi Song ở trong lòng yên lặng thở dài, lấy lại dũng khí đi vào văn phòng. Cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người xông tới."Chị Ngô Song, chị đã đến rồi a, vết thương đỡ rồi sao?""Canh xương hầm hôm qua uống được không? Để em về nhờ mẹ nấu thêm cho chị!""Chị Ngô Song, hai ngày này chị không đi làm, chúng em đã đem đề án kia làm rất tốt, khách hàng rất vừa lòng.".....................Nhiều năm công tác như vậy, đây là lần đầu Ngô Song có cảm giác ấm áp ở công ty, trong lòng cô rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm này, Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên đi lòng Ngô Song căng thẳng, lại vô cớ có chút khẩn trương. "Chị Ngô Song, tôi cũng có chút việc, muốn nói riêng với chị." Phương Thiếu Tắc người sôi nổi nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, tò mò hắn là làm sao Song thu hồi ánh mắt, làm bộ trấn định mà nói "Cậu vào đây với tôi."Phương Thiếu Tắc đi theo Ngô Song vào văn phòng cô, vừa vào cửa, hắn liền xoay người đóng cửa lại, còn nhấn khóa từ bên được thanh âm cửa bị khóa, trong lòng Ngô Song lộp bộp một chút, vội vàng xoay người, cảnh giác hỏi "Cậu khóa cửa làm gì?"Phương Thiếu Tắc không trả lời, bước đi đến trước mặt cô, vươn một bàn tay ra phía trước."Chìa khóa." Hắn nói."Chìa khóa gì?""Đương nhiên là chìa khóa nhà chị." Phương Thiếu Tắc hợp tình hợp lý mà nói, "Đã nói, chìa khóa nhà chị cho tôi giữ một tháng. Nhưng tối hôm qua chị đuổi tôi ra ngoài, chìa khóa tôi còn để trên bàn, mau trả tôi!""Cậu đang kể chuyện cười sao? Là chìa khóa nhà của tôi, tôi có đưa cho cậu hay không là chuyện của tôi." "Chị nói chuyện không giữ lời!" Phương Thiếu Tắc nổi Song cũng phát hỏa "Còn nói tôi, cậu thì sao? Chúng ta đã ký ước định, cậu có tuân thủ không?""Uớc định cái gì?""Cậu còn hỏi tôi ước định cái gì? Chính cậu ký tên vào ước định, cậu đã quên rồi sao?"Phương Thiếu Tắc như ở trong mộng mới tỉnh "À, chị nói cái ước định kia à."Thái độ này của hắn, Ngô Song nhìn mà giận sôi máu "Nếu cậu phá hủy ước định của tôi và cậu, vậy ước định của cậu với tôi cũng sẽ hủy bỏ. Từ hôm nay trở đi, nhà tôi không cho cậu bước vào nửa bước!""Tôi phản đối!" Phương Thiếu Tắc nóng nảy, "Ai nói tôi phá hư ước định, chị lấy chứng cứ ra đi."Chứng cứ? Thế nhưng hắn còn muốn chứng cứ?"Cậu không biết xấu hổ!" Ngô Song mắng."Lời nói không thể nói như vậy." Phương Thiếu Tắc phản bác, "Tuy rằng ngày hôm qua là tôi hôn chị, phá hủy ước định của chị với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ rằng chị có thể hủy bỏ ước định của tôi với chị nha. Quả thật đây là hai chuyện khác nhau, trước đó chị có nói tôi phá hủy ước định liền phải tịch thu ta chìa khóa sao? Giấy trắng mực đen, chị lấy ra đưa tôi xem." Logic của hắn, cũng hay thật."Mặt kệ cậu nói như thế nào, dù sao chìa khóa tôi sẽ không đưa lại cho cậu." Ngô Song quyết định khôn cùng hắn dây dưa nữa. Rốt cuộc với kẻ vô lại thì không cần nói đạo lý."Đưa cho tôi""Không đưa.""Đưa đây!""Không!""Được!" Phương Thiếu Tắc tức muốn hộc máu, "Chị phá huỷ ước định đúng không? Tôi đây cũng phá hủy ước định, tôi đây liền đi nói với mọi người, tôi ở tại nhà chị, tôi còn ngủ chung với chị, ba lần lận!""Được a, cậu còn có thể nói với mọi người, cậu là con trai phương chủ tịch, nên không có ai tin cậu." Ngô Song sẽ không dễ bị uy ђเếק như Thiếu Tắc hơi mỉm cười, lấy điện thoại ra, nói "Nếu có thêm cái này, điện thoại của tôi có không ít ảnh chụp tôi mặc áo ngủ của chị......Này, điện thoại của tôi!"Ngô Song nhanh nhẹn, động tác rất linh hoạt, không chờ hắn nói xong, sớm đã tiến lên, đoạt lấy điện thoại trong tay hắn. Nàng hết hồn, tiểu tử này, thế nhưng chụp lén nhiều ảnh của cô như vậy, ăn cơm, ngủ, đọc sách......Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm mà đem mặt gác lên trên vai cô "Thế nào, tôi chụp ảnh bạn gái chụp tôi đẹp không?"Ngô Song phẫn nộ "Xóa!""Không xóa.""Cậu không xóa, tôi xóa!""Chị xóa cũng vô dụng, tôi đã chuẩn bị trước, có mật mã.""Cậu!" Ngô Song hung hăng đẩy Phương Thiếu Tắc ra, thật muốn đem hắn từ cửa sổ quăng ra này, điện thoại trên bàn vang lên, cô đi lại nghe máy."Chào Ngô tổ trưởng, bên này có vị khách tới tìm cô, nói là bạn của chị, tên là...... À, anh tên gì?""Tần Nghị.""Tên là Tần Nghị, cho anh ta lên không?"Đại sư huynh, sao bỗng nhiên anh ta đến đây? Ngô Song sửng sốt, sau đó nói "Không cần, nói anh ta chờ trong chốc lát, tôi xuống liền."Dứt lời, cô cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Phương Thiếu Tắc một cái "Tôi đi xuống một chút, đợi lát nữa lại đến tính sổ cậu!"Phương Thiếu Tắc đút tay vào túi quần, khuôn mặt anh tuấn lại cho cô một cái nụ cười thật tươi, cong cong lông mi, con ngươi trong lòng Ngô Song run lên, lại tới nữa, cảm giác đáng ૮ɦếƭ này! Bi kịch của Ngô Song bắt đầu vào một buổi trời trong nắng sớm. Sáng sớm hôm đó, Ngô Song ra khỏi nhà chạy bộ trên đoạn đường mà mọi ngày cô vẫn chạy qua. Khi đi ngang khách sạn Thời Đại cũng nằm trên con đường này, cô nhìn thấy Vương Trường Tuấn, bạn trai quen được ba tháng của Ngô Song. Hắn mặc một thân tây trang sang trọng, ôm trong lòng người đẹp, tình chàng ý thiếp từ cửa khách sạn đi ra. Nhìn một màn này, trong đầu Ngô Song bỗng dưng trống rỗng, cô dừng chân, đứng như pho tượng nhìn chằm chằm hai người phía đối diện. Có lẽ đang thân mật nói gì đó, đôi cẩu nam nữ này lại không phát hiện Ngô Song đứng bên kia đường từ bao giờ. Hồ ly tinh kia rất tự nhiên kiểng chân hôn lên khoé môi Vương Trường Tuấn, ngọt ngào gọi một tiếng "Tiểu Tuấn Tuấn".Một nổi căm giận xông thẳng lên đầu Ngô Song, cô đè gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra ba chữ "Vương! Trường! Tuấn!"Đôi cẩu nam nữ giật mình, Vương Trường Tuấn xoay người, nhìn Ngô Song với ánh mắt không thể tin được. Thấy cô một thân mặc đồ thể thao, lại để mặt mộc, sắc mặt xanh mét của Ngô Song, mặt Vương Trường Tuấn trở nên trắng bệch, khó nhọc mở miệng "Ngô... Ngô Song?"Ngô Song không trả lời, vài bước đã đi qua bên kia đường, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh hắn, hỏi "Cô gái này là ai?"Vương Trường Tuấn phản ứng lại, vội đẩy cô gái kia ra, lắp bắp trả lời "Đây...... đây là em...... em họ của anh....."Ngô Song chất vấn "Các người ở khách sạn làm gì? ""Không..... không làm gì cả, là em ấy đến đây chơi......anh định dẫn em ấy đi dạo....""Đồ xảo biện, tôi mà tin cô ta là em họ anh mới là lạ." Hồ ly tinh kia một bên cầm tay dựa vào người Vương Trường Tuấn, nhìn về phía Ngô Song với ánh mắt đầy ý khiêu khích. "Thôi đi, đừng làm loạn." Vương Trường Tuấn xấu hổ mà đẩy ả kia ra, quay sang nhìn Ngô Song cười dỗ ngọt "Song Song, em đừng hiểu lầm, em họ anh có tính hay đùa thôi. Ha ha..." "Ha ha..." Ngô Song cười theo hắn, bỗng nhiên vươn tay, không chút do dự mà tát lên mặt hắn một cái. Bốp! Một tiếng chói tai vang lên, Vương Trường Tuấn choáng váng, ả hồ ly tinh cũng bất ngờ. Chỉ có Ngô Song oán hận nhìn chằm chằm tên khốn kia, lòng bàn tay đỏ lên, run nhẹ. "Ngô Song, cô điên rồi à, sao lại đánh tôi." Vương Trường Tuấn lấy tay bưng mặt, trong nháy mắt bộ dạng trở nên hung dữ đáng sợ. "A, mới có con ruồi đậu trên mặt anh đó." Mặt Ngô Song vẫn thản nhiên như đang nói thật. Vương Trường Tuấn thẹn quá hoá giận "Cô nói láo!""Tôi không nói láo, không tin anh xem, nơi này còn có một con." Cô nói xong, không đợi Vương Trường Tuấn lấy lại tinh thần, vươn tay, " bốp ", hướng đến mặt bên kia của hắn mà đánh. Nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Vương Trường Tuấn xuất hiện hai dấu tay hồng hồng, trái phải hai bên, thập phần đối xứng. "Cô.... cái bà điên này, người đàn bà đanh đá, cô dựa vào cái gì dám đánh tôi? Mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì lại dám? Tôi liều mạng với cô!" Vương Trường Tuấn thật sự nổi giận, không màn đến hình tượng mà tiến lên muốn liều mạng với Ngô Song. Thấy cảnh này, ngay cả đám bảo vệ của khách sạn cũng đều vì Ngô Song mà đổ mồ hôi. Đang muốn lao ra khuyên can, trăm ngàn lần không nghĩ tới, đối mặt với người đàn ông cao lớn đang lao tới như chó điên cắn càng, Ngô Song chỉ nhẹ nhàng tránh né vài cái đã thoát Trường Tuấn không kịp phản ứng, lại dùng sức quá mạnh liền ngã xuống, mông hướng thẳng lên trời tạo tư thế quỳ rạp trên mặt đất, rên đau hừ hừ. Sự việc bên này ầm ĩ như vậy, người đi đường vây lại xem, mà hồ ly tinh đứng một bên cũng ngẩn người. Một lúc sau, ả mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô hoán "Trời ơi, đánh người, người đàn bà đanh đá này đánh người." Ngô Song không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn ả ta một cái, lập tức sát khí quay quanh tứ phía. Hồ ly tinh liền ngậm miệng, chạy qua đỡ lấy Vương Trường Tuấn, vừa đỡ miệng vẫn không ngừng lải nhải "Bà điên này ở đâu ra vậy, nói đánh người liền đánh người, hung dữ muốn chết, còn ra tay mạnh như vậy, hèn gì chẳng có đàn ông nào cần....... Ôi ôi, tiểu Tuấn Tuấn, anh không sao chứ, để em xem có chỗ nào bị thương không....""Cô tránh ra!" Vương Trường Tuấn đẩy ả ra, lảo đảo tự mình đứng lên, đi về phía Ngô Song. Ngô Song không nhích một bước chân, vẫn điềm nhiên đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn lại gần. Hiện tại hắn rất tức giận, tóc tai bù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ tím đan xen. Dáng vẻ bây giờ của hắn khác xa với ba tháng trước, ôn hoà lễ độ, luôn miệng nói "Em là nữ thần của anh." Là một thanh niên anh tuấn nho nhã. Đến gần, Vương Trường Tuấn không dám động thủ, mà chỉ vào mặt Ngô Song lớn tiếng kêu gào "Ngô Song, đừng cho là tôi không dám đánh cô, vì coi cô là phụ nữ tôi mới không so đo với cô. Cô nghe cho rõ đây, tôi muốn chia tay cô, hiện tại, lập tức!""Tốt, vậy anh đem tây trang trả lại cho tôi đi." Ngô Song ngước mắt, khinh thường mà liếc hắn một cái. "Được, ai cần bộ đồ này của cô chứ!" Vương Trường Tuấn nhanh chóng lột sạch tây trang, ném trên mặt đất. "Còn có áo sơ mi."Vương Trường Tuấn luyến tiếc, vẻ mặt do dự. "Sao? Không muốn trả?" "Đây, cái áo này khó coi muốn chết, tôi mặc nó vì cho cô chút mặt mũi thôi. Cầm đi!" Vương Trường Tuấn đem áo sơ mi cở ra, thân trên chỉ còn lại cái cà vạt màu hồng phấn trơn bóng đeo trên cổ. Trên người còn nhìn thấy có vài ba vết cào xanh đỏ, nhìn thật buồn cười. Xung quanh mọi người cười rộ lên. Vương Trường Tuấn cảm thấy mất mặt, dứt khoát tháo cà vạt vứt trên mặt đất. "Này là tôi trả cho cô, cầm về cho cả nhà cô mặc."Thật không thể tin lời này là do Vương Trường Tuấn nói, Ngô Song nắm chặt tay kìm chế cơn giận giữ, "Ai muốn lấy cà vạt của anh, trả quần lại cho tôi." Người vây lại xem ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không muốn trả lại quần, xanh mặt cảnh cáo "Ngô Song, cô đừng có làm tới." "Tôi chỉ là đòi lại đồ của mình, anh đừng có mặt dày không trả." "Tôi......" Vương Trường Tuấn nghẹn họng, hai mắt đảo nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người vây xem và lấy điện thoại ra chụp ảnh. Phút chốc mặt hắn tái nhợt, cắn răng hạ giọng, nói "Ngô Song, cô đừng ép người quá đáng. Nói gì đi nữa chúng ta ở bên nhau cũng đã ba tháng, lại làm cùng công ty, sớm chiều gặp mặt, nếu chia tay cũng không cần làm khó coi như vậy." "Ba tháng." Ngô Song cười lạnh, "Anh cũng nhớ chúng ta quen nhau ba tháng, lý nào không biết mỗi ngày tôi đều chạy bộ qua nơi này? Là anh thiếu suy nghĩ hay trong lòng anh không thèm để tâm." Bị nói trúng tim đen, Vương Trường Tuấn cũng không cần che giấu, "Ba tháng thì đã sao, bên nhau ba tháng rồi mà đến ngón tay cô vẫn không cho tôi chạm vào. Nếu không phải vì cô có nhà ở nội thành, thì sao tôi thèm bên cô bấy lâu? Ngô Song, tôi nói cho vô biết, cô đừng tưởng mình có nhan sắc, có năng lực thì nam nhân sẽ quỳ gối dưới chân cô, nằm mơ đi! Tính cách của cô lạnh như băng, hung dữ, tính tình lại như con trai, ai chịu nổi? Cô biết trong công ty mọi người ngầm gọi tôi là gì không? Là Ninja Rùa! Tôi nói cho cô biết, không có tên đàn ông nào chịu nổi cô quá ba tháng đâu, toàn công ty chỉ có Vương Trường Tuấn tôi chịu ép mình hẹn hò với bà cô già như cô thôi!" Vương Trường Tuấn lớn giọng kêu gào, nói một lèo rõ ràng rành mạch, mọi người xung quanh nghe xong chấn động không thôi. Xung quanh lập tức im bặt. Mọi người hết nhìn Vương Trường Tuấn lại ngó đến Ngô Song phía đối diện. Ánh mắt họ có người đồng tình, có người cười nhạo, nhưng đa số đều chờ xem kịch vui. Chờ mong nữ chính phản ứng lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Ngô Song không nhìn ra biểu cảm gì, bỗng nhiên tay cô giật giật. Mới vừa ăn hai cái tác, Vương Trường Tuấn thấy thế liền nhanh tay che mặt, lùi lại một bước. Đáng tiếc một bước kia chưa kịp lui đã thấy Ngô Song nhanh như chớp, giơ chân nhắm thẳng hạ bộ của hắn mà đá tới. Vương Trường Tuấn nặng nề ngã xuống, hai tay che lại hạ bộ, nằm trên mặt đất đau đớn lăn qua lại vài vòng. Miệng không ngừng rên la như tiếng đồ tể giết heo, trong tiếng kêu tê tâm liệt phế còn kèn theo tiếng mắng "Con tiện nhân này, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô, cho cô ngồi tù." "Được, tôi chờ! " Ngô Song nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay đầu ưỡn ngực, nhanh chóng rời đi. ......... Xui xẻo không chỉ có thế. Có lẽ ông trời đồng cảm với Ngô Song, làm không khí bỗng chốc thêm bi thương. Mới khi nảy trời còn nắng sớm, bỗng nhiên mây đen giăng đầy, tí tách trời đổ cơn mưa. Ngô Song không mang dù, thê thảm lê từng bước trên đường. Tuy rằng ba tháng cũng không có gì ghê gớm, cô cũng đã hung hăng xả hận trên người Vương Trường Tuấn. Lòng tự trong cao ngạo không cho phép cô lộ ra một chút bi thương. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Chắc ảnh hưởng bởi không khí bên thời tiết chết tiệt này! Ngô Song cúi đầu mắng một tiếng, bên tai bỗng nghe được tiếng kêu cứu "Cứu mạng, cướp, bắt ăn cướp......" Ngô Song ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn lại thấy một tên đàn ông mặc đồ đen, trong tay hắn cầm túi xách nữ, đang chạy như bay. Mà phía sau hắn còn có bà bác thở hồng hộc đuổi theo. Vội kêu lên mong mọi người xung quanh giúp đỡ "Mau, bắt lấy tên kia, hắn đã cướp lấy túi xách của tôi, bắt hắn lại a."Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra như mũi tên, không chút do dự chặn đường tên cướp. Chặn đường, nhấc chân, xoay người, bắt lấy tay hắn...một loạt đọng tác dứt khoát. Ngay cả Ngô Song cũng chưa nghĩ đến, nàng có thể nhanh nhẹn ra đòn và tránh né như thế. Tên cướp xui xẻo gặp phải Ngô Song, chịu đừng cơn đau, xoay người, còn tưởng mình gặp phải cảnh sát. Không nghĩ lại thấy được một cô gái tóc ngắn thanh tú đứng phía sau. Ngay lập tức, tên cướp móc ra một con dao sắc nhọn, uy hiếp "Tôi cảnh cáo cô, đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không đừng trách tôi không khách khí..."Ngô Song căn bản không thèm nghe hắn nói hết, chỉ thấy cô không chút do dự xông lên phía trước, trực tiếp đá rơi con dao. Không để tên cướp kịp phản ứng đã bắt lấy cánh tay của hắn, quay người lấy phần lưng chống đỡ, mạnh mẽ nắm lấy vai của hắn mà quật ngã. Cô quật ngã tên cướp, dùng hết sức bình sinh quật hắn, lại cộng thêm sự tức giận tên bạn trai phản bội khốn kiếp khi nảy, dám cùng con hồ ly tinh kia vụng trộm sau lưng mình. Đáng thương cho tên cướp đã ngất xỉu, hắn còn chưa kịp rên một tiếng. Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn!Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh ૮ɦếƭ cậu! 【 Tác giả thâи áι nhắc nhở 】※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. ^_< Đọc Truyện Đã ngã bài với Phương Thiếu Tắc, Ngô Song có ý nghĩ "Cùng lắm là từ chức không làm!", hầm hầm quay về công ty. Về đến văn phòng đã bị đám người Ngũ Hoa vây quanh, quan tâm hỏi "Chị Ngô Song, nghe nói chị đến cục cảnh sát cho lời khai, còn bị rất nhiều phóng viên bao vây nữa, là thật sao?"Ngô Song ngẩn người "Sao cô lại biết?""Tất cả mọi người đều biết mà." Cái lẩu một bên chen vào. Ngô Song lạnh mặt hỏi "Là Phương Thiếu Tắc nói sao?""Phương Thiếu Tắc? Chị nói Đĩa bay đó hả?" Ngũ Hoa lắc đầu, "Không phải cậu ấy, là giám đốc Du chạy đến từng văn phòng nói đó. Còn nói đêm nay chúng tôi về xem tin tức, sẽ có người phỏng vấn chị nữa. Lúc đó, Đĩa bay nghe được, liền vội vàng chạy đi. Chúng tôi tưởng cậu ấy chờ không được đến lúc xem tivi nên vội chạy đến hiện trường xem trực tiếp...."Lời nói của Ngũ Hoa như một cái búa lớn, hung hăng đập vào đầu Ngô Song. Lúc ấy cô đứng ngây ngốc, hai mắt tối lại, tim đập liên hồi, lỗ tai cứ ong ong lên. Bây giờ cô mới có phản ứng, biết được mình đã phạm vào một sai lầm lớn rồi. Cô, đã hiểu lầm Phương Thiếu Tắc! .......... Ngàn vạn lần Ngô Song cũng không nghĩ tới, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm. Cô không những không cảm ơn Phương Thiếu Tắc đã cứu mình ra khỏi đám phóng viên, còn lấy oán trả ơn, đem hắn đi mắng cho một trận tơi bời. Bây giờ ngẫm lại thấy mình hơi quá đáng, nên đi tìm Phương Thiếu Tắc xin lỗi. Tuy rằng tính cách Ngô Song quật cường, nhưng cũng biết ân oán phân minh, sai chính là sai, cô không tìm cớ bào chữa cho chính mình. Nhưng mà, thời điểm cô muốn xin lỗi Phương Thiếu Tắc, lại phát hiện mấy ngày rồi hắn không có đi làm. Cũng không ai biết tin tức gì của hắn. Chẳng lẽ hắn biết khó mà lui, định nghĩ làm luôn sao? Hay là, hắn đang ở nơi nào đó cáo trạng, định đuổi cô ra khỏi công ty? Trong lòng Ngô Song đầy nghi vấn, nhưng ngại thân phận nên không tiện hỏi thăm. Cứ thế cho đến hết giờ làm ngày thứ sáu, rốt cuộc cô nhịn không được, liền gửi một tin nhắn cho Phương Thiếu Tắc. "Giám đốc Du hỏi, cậu định nghỉ đến khi nào?"Chuyện này rốt cuộc cũng lỗi ở lão Du, bây giờ mang lão ra làm bia chắn, chắc không có sao đâu! Ngô Song âm thầm nghĩ, chưa đến một phút sau Phương Thiếu Tắc đã trả lời tin nhắn. "Tôi đã gọi điện qua hỏi lão Du, ông ấy nói không có hỏi."Ngô Song âm thầm kêu khổ. Một lát sau, tin nhắn lại gửi đến "Là tôi gạt cô thôi, tuần sau tôi mới đi làm."Đầu Ngô Song xuất hiện đầy vạch đen, mới có chút áy náy với hắn, giờ đã thành lửa giận ngập đầu. Tin nhắn thứ ba lại gửi đến "Cô thật sự không có gì muốn nói với tôi sao?"Tên tiểu tử này thật là....... Ngô Song lưỡng lự thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm gửi đi một tin nhắn có ba chữ "Thật xin lỗi.""Không có sao. ^___^" gửi lại cũng ba chữ, cộng thêm ký hiệu khuôn mặt tươi cười, giống như sáng sớm nhặt được tiền. Nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Ngô Song nghĩ đến gương mặt hắn cũng đang tươi cười như vậy, liền "xì" một chút bật cười. "Ai u, không phải tôi hoa mắt chứ, đồng chí Ngô Song, vừa rồi cậu đang cười với cái di động đó sao? Thứ gì có thể lợi hại như vậy, chọc được cho cậu cười. Mau đem cho mình xem với nào!" Diêu Thiên Thiên vốn định đến văn phòng Ngô Song rủ cô ấy cùng về, không ngờ được nhìn thấy một màn này, liền sinh ra hứng thú."Không có gì." Ngô Song khô phục lại vẻ mặt vạn năm bất biến, đem điện thoại bỏ vào trong túi xách. "Không có gì sao cậu lại giấu di động. Khả nghi, rất khả nghi nha!""Do cậu nghĩ nhiều thôi." Ngô Song cười trấn tĩnh, nhưng mặt lại có chút hồng hồng. Diêu Thiên Thiên càng có hứng thú "Xem này, biểu hiện bây giờ của cậu, sao mặt lại đỏ lên hết vậy?""Là cậu hoa mắt.""Nói nhiều cũng vô ích, để chứng minh cậu trong sạch thì đem điện thoại ra đây cho mình xem." Diêu Thiên Thiên vừa nói, tay vừa đoạt lấy di động trong túi Ngô Song. Nhưng cô ấy chưa phải là đối thủ của Ngô Song. Không chờ Diêu Thiên Thiên kịp với lấy, cô đã nhanh tay cầm túi xách đi nhanh ra cửa. Diêu Thiên Thiên đáng thương, đi đôi giày cao gót mười phân*, uốn éo đuổi theo phía sau, hô lớn "Ái, cậu nghĩ cậu không nói là mình không hỏi được sao? Chậm một chút, chờ mình với..."*Một phân = 1cm. ........... Cùng lúc đó, ở một góc khác của thành phố. Phương Thiếu Tắc đang ngồi trên sô pha ở một khu chung cư, nhìn tin nhắn trước mặt, kìm lòng không được mà tươi cười. "Ở đó ngây ngốc cười cái gì? Có muốn uống thêm không?" Ellen, bạn thân của Phương Thiếu Tắc cầm hai lon bia đi tới. Giữ vai của hắn, nhoài người qua xem màn hình di động. "Đừng rộn, tránh qua một bên." Phương Thiếu Tắc đẩy Ellen qua một bên, tiếp tục nhìn màn hình cười. "Ngoạ tào, cậu gửi tin cho ai mà nghiêm túc như vậy? Không phải là mỹ nữ chứ? Lại đây, cho tớ xem mở rộng tầm mắt cái nào." Ellen nhào tới định cướp lấy di động của hắn, tất nhiên Phương Thiếu Tắc không muốn cho cậu ấy xem. Hai người cãi nhau ầm ĩ, đoạt tới cướp lui, không cẩn thận làm điện thoại bị văng ra ngoài cửa sổ, trúng vào chiếc ô tô làm còi báo động vang không ngừng. Ellen cũng là một thiếu gia, nên không coi việc ngoài ý muốn này là quá to tát. Cười hì hì, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói "Không biết xe nào xui xẻo, chỗ nào không đậu lại đậu dưới lầu nhà cậu...... Thôi chết, là xe của tớ!" Nói xong, chạy như bay xuống lầu, cứu người... không đúng, phải là cứu xe! "Đáng đời!" Phương Thiếu Tắc mắng một câu, mở lon bia đưa lên miệng uống, nhịn không được lại cười rộ lên. Buồn bực suốt ba ngày, bỗng dưng tan tành mây khói. .......... Hiểu lầm đã được giải quyết, trong lòng Ngô Song cũng buông xuống một tảng đá lớn. Cuối tuần trôi qua một cách vui vẻ sảng khoái. Thế nhưng, cô đã chuẩn bị tốt cả thể xác lẫn tinh thần chuẩn bị nghênh đón một tuần mới vui vẻ. Một lần nữa, vận xui của cô lại kéo đến, Vương Trường Tuấn, hết ngày phép xin nghỉ bệnh lại đi làm. Tuy rằng Ngô Song ra tay không xem là nhẹ, nhưng nhiều lắm hắn cũng chỉ bị trầy xước một chút, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng hắn sợ chết, đến bệnh viện một mực khẳng định là não mình bị chấn động, cứ quấn lấy bác sĩ phải làm kiểm tra tổng quát cho mình. Bác sĩ bị hắn quấn lấy đến phiền, dứt khoát kiểm tra một lần 360 độ thân thể cho hắn, không có bị chấn động như hắn nói. Cuối cùng, phát hiện ra hai vấn đề còn nghiêm trọng hơn trầy da gắp trăm lần bệnh lây qua đường tình dục với bệnh trĩ! Cầm phiếu xét nghiệm, trong lòng Vương Trường Tuấn dấy lên một nỗi căm tức, ngồi ở nhà càng nghĩ càng thêm tức. Quyết tâm trả thù Ngô Song cho bằng được. Sau đó, liên tiếp mấy ngày hắn đều thấy tin tức về Ngô Song, lập kế hoạch đầu tiên, ngày đầu tiên đi làm sẽ kể khổ với đồng nghiệp. Nói hắn với Ngô Song quen nhau ba tháng, cô hay đánh hắn dã man, thật sự hắn không thề nhịn được nữa, nên đề nghị chia tay. Không ngờ Ngô Song vì chuyện này mà đánh hắn đến mức phải nhập viện. Ở công ty, Vương Trường Tuấn có mối quan hệ với đồng nghiệp tốt hơn so với Ngô Song. Nên những lời nói dối của hắn mọi người đều cho là thật. Vài giờ sau, hành vi bạo hành bạn trai cũ của Ngô Song bị truyền khắp công ty. Mọi người thấy Ngô Song còn hơn thấy ôn thần, e sợ mà nhanh chóng lãng sang hướng khác. Thậm chí còn có người gửi tin nhắn nặc danh mắng chửi cô. "Loại phụ nữ bạo lực như cô, cả đời này đừng mong lấy được chồng!"Hôm nay điện thoại xuất hiện nhiều tin nhắn chửi rủa như vậy, mặt Ngô Song vẫn không đổi sắc, đem tin nhắn xoá hết đi. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục cuộc họp "Tuần trước đã đưa điện thoại cho mọi người dùng thử một tuần, chắc mọi người cũng đã có ý tưởng cho riêng mình. Phi Đao, cậu nói ra ý tưởng của mình trước." Phi Đao đã chuẩn bị tốt phương án, nên lập tức lấy ra trình bày. Ngay sau đó đến lượt Ngũ Hoa, Cái Lẩu và Tiểu Trà, mọi người cũng nói lên ý tưởng của mình. Ngô Song yên lặng nghe, không có ý kiến gì. Chờ mọi người nói xong, cô nhìn đến cái tên nảy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đã vậy đi họp mà hai tay trống không. "Phương án của cậu đâu?""Báo cáo tổ trưởng, điện thoại của tôi bị rớt nên hư rồi." Phương Thiếu Tắc nhìn cô cười hì hì nói. "Điện thoại hư rồi thì không cần làm báo cáo sao? Có phải cậu muốn tôi đưa một trăm cái cho cậu dự phòng rồi cậu mới chịu làm không?" Ngô Song không khách khí chất vấn hắn. "Cái này thì hơi nhiều quá, hai cái đủ rồi.""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song đập bàn đứng dậy, trừng trừng nhìn hắn "Mọi người ra ngoài làm việc đi. Cậu ở lại." Bọn Ngũ Hoa rời đi mà trong lòng nơm nớp lo sợ. Bây giờ trong phòng chỉ vòn lại hai người họ, mắt to trừng mắt nhỏ. "Phương Thiếu Tắc, cậu không thể nghiêm túc...." Ngô Song đang muốn dạy dỗ hắn, điện thoại liền báo có tin nhắn. Lại là tin mắng chửi cô như trước. Ngô Song cắn chặt răng, đang chuẩn bị xoá bớt tin nhắn lại bị Phương Thiếu Tắc đoạt lấy điện thoại. Màn hình vẫn còn hiện tin nhắn Chưa từng thấy qua loại phụ nữ nào đáng ghét như cô, căn bản không có ai thích. Mời cô cút khỏi công ty chúng tôi đi! "Trả lại cho tôi." Ngô Song đoạt điện lại, quay lưng về phía Phương Thiếu Tắc, hai mắt phím hồng. Ngô Song không biết mình là bị làm sao vậy. Trước kia cũng từng bị hiểu lầm, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ, cũng chưa từng để mấy chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà lần này, cô cảm thấy rất ấm ức, chắc bởi chính Vương Trường Tuấn là người khởi xướng. Tuy rằng bọn họ chỉ quen nhau có ba tháng, trong ba tháng đó số lần nắm tay cũng ít đến đáng thương. Nhưng mà cô là thật sự cảm động trước Vương Trường Tuấn. Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô không ít, nhưng người có thể khiến Ngô Song lưu tâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi khi có người theo đuổi, chỉ vần đến cửa đã bị Ngô Song "hành" cho một trận, về sau biết khó mà lui. Duy nhất chỉ có Vương Trường Tuần là kiên trì đến cùng. Hắn đến công ty là mới hơn một năm, hai người không làm chung bộ phận, nhưng hắn so với cô cũng có năng lực không kém là bao. Thậm chí trước hôm chia tay một ngày, Ngô Song vẫn còn xem hắn là một người đàn ông tốt, một người lịch sự ôn hoà, có thể tin tưởng khi gửi gắm tình cảm. Cô nghĩ hai người sẽ an ổn như vậy nắm tay nhau suốt đời, kết hôn, sinh con, sống đến đầu bạc răng lông. Nhưng mà, hiện thực lại phũ phàng đến vậy, tình cảm cho đi không những không được đáp lại, mà còn bị hắn đùa bỡn, đâm một dao sau lưng mình. Thế sao cô có thể không đau lòng? Giờ phút này, Ngô Song có chút xúc động, muốn khóc. Nhưng cô biết cô không thể như vậy được, ngẩng đầu lên kìm chế cảm xúc để thấy như mình vẫn tức, Phương Thiếu Tắc đi lên một bước, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô. Không gian bỗng chốc yên lặng. Đầu óc Ngô Song bây giờ là một mảng hỗn độn, cô có thể cảm nhận nhận được lưng mình đang dáng chặt vào lòng ngực vững chắc của hắn. Cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy đôi vai cô, giờ phút này, trong lòng Ngô Song có cảm giác yên bình đến lạ. Cảm giác ấy chỉ duy trì trong nhát mắt, cô liền tỉnh táo lại, muốn giãy ra "Cậu làm gì vậy!"Mới vừa mở miệng đã bị hai tay Phương Thiếu Tắc gắt gao giữ chặt, đem nhiệt độ cơ thể mà bao vây lấy thân mình nhỏ bé của Ngô Song, vùi cô vào sâu lồng ngực vững chắc của mình. Sau đó, hắn thấp giọng, nói một câu bên tai Ngô Song "Đừng để ý đến bọn họ. Tôi thích chị." Cùng đọc truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt, 2S sủng-sạchEdit + Beta + Bìa Tiểu PiGiới thiệuCông việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn!Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! 【 Tác giả thân ái nhắc nhở 】※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. ^_<***Lưu ý tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt.

tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu